[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Mommy, hôm qua con vẽ xong bức tranh đó rồi. Bao giờ thì mommy với papa đến lớp vậy?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Cuối tuần này nhé.
  • Kami gật đầu, nhìn về phía anh bằng đôi mắt mong chờ. Shinichi không nhớ cuối tuần có việc gì không, thường thì anh sẽ dẫn cô ấy đi đâu đó… tuần trước là Paris… rồi anh không nhìn Kami, cũng không thấy sự thất vọng trong mắt Ran. Khi anh định từ chối, chỉ thấy nụ cười xa cách của vợ mình. Điều này, trong giây lát anh không quen được.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ừ, papa cũng muốn đến đấy xem bức tranh của con.
  • Kami vỗ vỗ tay, uống sữa của mình. Bấy giờ anh mới nhìn thấy Ran gật đầu, môi mấy máy…
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Cảm ơn anh
  • Tim anh hẫng một chút.
  • Công việc này không chỉ của riêng cô, tại sao lại cám ơn anh?
  • Trong giây lát, dường như vị trái cây cô rót lại đắng đến nao lòng.
  • ****
  • Một buổi sáng cuối thu, Shinichi rời giường cùng lúc với Ran, cô đang nằm bên cạnh, cách anh một khoảng trống. Hình như cô đã dậy từ bao giờ.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Bế em đi
  • Shinichi chau mày, nhìn chằm chằm vào vợ mình. Sáng ra cô không chuẩn bị đồ cho anh, cũng không dậy sớm như thường lệ. Cô nằm trên giường, không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
  • Shinichi không hiểu yêu cầu của cô, anh cũng không dự định sẽ làm theo. Mãi đến khi cô rũ mi, chuẩn bị đặt chân xuống giường thì anh mới vươn tay kéo cô về phía mình.
  • Shinichi cúi xuống, vòng tay qua hai chân cô, cúi xuống cho cô ôm lấy cổ mình. Và lẽ dĩ nhiên, vợ anh vòng tay, không hề gượng gạo mà ôm lấy cổ anh.
  • Shinichi nhận ra hương sữa tắm vẫn còn đó, cũng nhìn thấy gương mặt gần sát bên của vợ mình. Khóe mắt của cô hơi thâm, da dẻ cũng không mịn màng. Môi không hồng, tóc cũng có phần xơ. Shinichi nhìn thấy nơi khuôn mặt quen thuộc này, là những năm tháng thanh xuân bên anh. Lòng chợt trống rỗng, vội vã không nhìn cô nữa.
  • Ran tự nhiên tìm chỗ trong lòng anh, tựa vào nơi trái tim anh nghe tiếng nhịp một lần một nhịp rất đều. Shinichi hơi gượng, nhưng Ran vẫn bình thản nghe mỗi nhịp tim anh. Bên cạnh, vẫn còn đây.
  • Shinichi bước rất chậm, không phải vì Ran nặng. Vợ anh rất nhẹ là đằng khác, chỉ là kí ức muốn quên cũng không dễ.
  • Nhà không lớn lắm, hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một phòng tắm. Shinichi nhìn ghế sô pha, giường kê cạnh cửa sổ, rèm màu tím nhạt… Anh đưa mắt nhìn một lúc, lại quay trở về. Anh đưa Ran ra ngoài, đặt xuống ghế. Cô thỏa mãn mỉm cười, gật gật đầu.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Cám ơn anh.
  • Shinichi nhìn biểu tình của cô, không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ đi. Mãi đến khi Ran gọi với lại, anh mới kinh ngạc quay đầu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Lại có chuyện gì?
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Anh chuẩn bị điểm tâm cho Kami đi.
  • Shinichi nhíu mày, anh không tin được Ran lại có yêu cầu này.
  • Đồng hồ chỉ năm giờ sáng, vẫn còn rất sớm… nếu không phải Kami rất khó dỗ ngủ, tướng ngủ lại rất xấu.. anh có phải tỉnh ngủ sớm thế này không? Vậy mà bây giờ cô còn bảo anh làm đồ ăn sáng cho Kami…
14
Chương 4.